Vừa đọc xong bài thơ của Nguyễn Bính với tựa đề
tương tư, chả thuộc,
nhưng mà nhớ, tui đã lâu rồi không thơ phú văn chương gì, chỉ đơn giản
là tâm hồn mình đã trở thành khô cằn tự bao giờ ....
Vừa hôm nay thôi, cảm giác của cái gì đó xa cách lại hiện lên, lần này
có thể lại là một sự thất bại của mình, lại một lần nữa lại đau và lại
một lần nữa lên kế hoạch cho mai sau, mình đang tương tư, đang nghĩ ngợi
trầm trọng trong một cái gì mà không nói lên thành lời, không định
nghĩa được mới đau, chẳng phải con người ta phải tìm ra nguyên nhân của
vấn đề thì mới giải quyết dứt điểm được cái vấn đề ấy, nhưng tôi lại chả
tìm ra được cái cớ gì đó đang khúc mắc trong bộ não đầy u ám này, nghĩ
sao giờ ?
Đêm đã về khua, cơn gió lành lạnh từ biển thổi vào, lạnh trong cả da
thịt và tâm trí, cái lạnh lan man như cái suy nghĩ của mình bây giờ ...
Đêm, trong mọi sự tĩnh lặng, ngồi nhìn ảnh nàng đang tươi cười, nụ cười
lúc nào cũng thường trực trên bờ môi nàng ... nàng cười thật xinh, nhưng
tôi biết những người hay cười thường ẩn chứa trong tâm hồn nhiều thứ
làm cho họ không thể khóc thêm lần nữa, ừ thì em cười, em dấu nước mắt
đằng sau những nụ cười, em là thế, nụ cười ấy đã từng làm tôi vui nhiều
lắm, nhưng lần này sẽ khác, sẽ khác, ... nụ cười ấy đang xé tâm can của
tôi, trái tim như muốn chảy máu, ứa ra không thành định nghĩa gì ....
Tôi đang làm sao thế này ? hay tôi đã bị bệnh tương tư như nhà thơ
Nguyễn Bính kia, câu hỏi ông đặt ra : " Hai bên chung lại một làng, cớ
sao bên ấy chẳng sang bên này ?" Tôi và em thì xa rồi, nhưng tôi đang
gần em đó thôi ... nhưng cũng chẳng sang được, có thứ gì đó ngăn cách em
với tôi còn xa hơn cả khoảng cách địa lý, xa hơn cả nỗi nhớ, xa hơn cả
những thứ hữu hình đong đếm được ...
Em có nói với tôi là em chưa sẵn sàng để yêu, để bắt đầu một cái mới,
rằng em đã quá sâu đậm với tình yêu cũ, em sợ hình bóng của anh chiếm
lấn lấy cái tình yêu chập chờn kia, mà chả biết nó có chập chờn trong em
không, chỉ biết em đã gieo cho tôi mầm mống của tình yêu, nó đang nẩy
nở trong tôi, giờ nó đã lớn, đủ lớn để em có thể nhận ra tôi đang yêu
em, nhưng em dường như không đang yêu tôi ... em sợ mất cái tình yêu
đang mong manh xưa cũ, em sợ thứ tình yêu mới sẽ lớn nhanh tới mức
choáng ngợp tâm trí em, nhưng em ơi hạt giống em vô tình gieo vào tâm
trí anh, cái thứ hạt giống tình yêu ấy đã quá cao rồi, anh vượt giới hạn
để đến với em, vượt hết, bỏ lại đằng sau hết để rồi nhận ra .... Em
đang sợ mất tình yêu xưa cũ, nhưng có thể em đang sợ mất anh ....
Em muốn trở thành tình bạn, em đã tỏ ý không muốn nó lớn lên nữa, em có
thể đang muốn dừng lại, nhưng sao ánh mắt của em lại nói khác, em đang
khao khát được yêu ? Em cần lấp đầy khoảng trống vắng trong lòng ? Vậy
thì ....
Chúng ta dừng lại ! Anh sẽ buông tay em ! Anh sẽ không giữ lời hứa nắm
tay em mãi mãi, anh sẽ để cho tình yêu của em được tự do, em hãy về với
tình yêu mà bấy lâu nay em mong chờ, em nuôi nấng, em hy vọng ... ĐÓ có
thể mới là tình yêu đích thực của em, anh không muốn đóng vai kẻ thế chỗ
cho những trống vắng trong lòng của em ...
Anh ấy, anh đã biết mặt, cả hai, người mà em đã yêu, người mà em đang
yêu và cả anh, sẽ là gì ? Anh là người thứ ba đáng ghét xen vào cuộc đời
em, xen vào tình cảm của em, gieo cho em thêm một hy vọng, thêm một
giận hờn, thêm một ngóng trông, và thêm một nhân tình ...
|
Ngã rẽ nào cho anh ... |
Anh không tự ti đâu, anh tự tin là đằng khác, nhưng sự thật vẫn là sự
thật, anh chàng kia đã đến trước anh, em đã yêu anh ấy thật lòng, anh ấy
đẹp trai hơn anh, anh ấy cao to hơn anh, anh ấy sẽ là một người chồng
lý tưởng để em dựa vào mỗi khi yếu lòng, và vì em sợ khổ, nên anh ấy sẽ
là bờ vai vững chắc cho em - với một công việc ổn định lương cao, thực
tế vẫn là thực tế, họ đến trước anh, nhiều điều kiện hơn anh, còn anh sẽ
chỉ là một thằng làm em khổ mà thôi ... em ... sợ khổ ...
Kìa, vòng tay em ghì chặt lấy anh ấy, cái thứ hạnh phúc mà chưa bao giờ
anh có, ánh mắt em nhìn anh ấy cũng khác khi nhìn anh, nụ cười của em
cũng chan chứa hạnh phúc mỗi khi ở bên anh ấy, trong vòng tay anh ấy
... hạnh phúc nhỏ nhoi của anh là được nghe giọng em, đọc status của
em, chỉ có vậy là chưa đủ, chưa đủ để nuôi lớn mầm hạnh phúc ...
Dòng cuối cho cuộc tương tư, gió biển vẫn thổi, lành lạnh, còi tàu đâu
đó đã thôi hú, khua lắm rồi, hỡi cô gái của biển, anh sẽ không còn là bờ
cát để những con sóng tìm về, anh sẽ chỉ là kẻ du ca đi đây đó cả ngày
đêm, còn em, anh sẽ thả cho những con sóng quay trở lại khơi xa, tìm về
bến bờ nào mang cho sóng hạnh phúc vĩnh hằng ...