Chỉ có thể yêu, mà không thế thuộc về...

P.s: Em sẽ giữ lại, buổi chiều đó là bức thư tình đầu tiên, và bởi vì nó có thể sống mãi, ngày tháng rồi sẽ nhớ nó hơn cả em...
Tháng Mười Một chưa bao giờ ngọt như thế, chưa bao giờ trở thành một lời chào như thế, chưa bao giờ bầu trời xanh thế, và chưa có cơn bão nào cuốn được em như thế.
Em biết mình nợ anh, giống như hoa sữa vẫn nợ mùa Thu điều gì đó không thể đặt tên. Suốt chín tháng được dõi theo, lẽ ra em phải biết ơn sự chờ đợi đó, nhưng đã làm gì thế này. Không có can đảm chia sẻ lòng tin, đó cũng là tội phải không?
Em biết mình sẽ không về thăm "Cuối ngõ", bởi sợ nhìn thấy nụ hôn ấy trong góc phòng chập chờn ngấu nghiến, giống như từ chối gọi tên anh cho yêu thương em vừa chạy trốn.
Em biết ta đã yêu chưa đủ thấy cần, chưa đủ thấy thiếu, và em biết rồi sẽ đánh mất anh...
Phải, anh là người em chỉ có thể yêu mà không thể thuộc về. Nhìn xung quanh anh và thế giới của anh, em xộc xệch và kệch cỡm, như đang cố kiễng chân để chạm tới vì sao kia, mà chẳng biết đôi mắt đã đánh lừa em không chỉ khoảng cách.
Cho tới lúc này, vẫn không chắc việc đẩy anh ra có đúng hay không? Sau khi tất cả suy nghĩ gặm nhấm em, chúng đã nói gì nếu không phải đang nhắc về anh. Không phải ai cũng đọc được em và trả lời trước cả khi em cất lời hỏi, những nồng nàn khiến lồng ngực như muốn vỡ tung. Cược là anh chẳng bao giờ hiểu em đã mơ mộng về ngày mai của cả hai nhiều thế nào. Vẫn nghe những bản nhạc anh đã gửi, quen với những điều anh từng nói, bất ngờ với những việc anh làm đến nỗi gọi cảm xúc khi đó là thưởng thức. Nhưng là ở phía hôm qua, khoảng thời gian mượn nhau đếm bằng giờ...
Lại thèm được nhấc bổng lên như thế, để thấy như có cả thế giới này, để sau buồn đau nín nhịn nước mắt rụng xuống làm mặn môi anh, để không thể nghe nổi điều gì ngoài tiếng tim đập rồi siết khuôn mặt yêu đến điên dại ấy lại gần và quát nhỏ: "Im miệng, và hôn em đi..."
Ngày mai, em sẽ bỏ đi, bỏ Hanoi mà đi, bỏ bầu không khí cùng anh thở, bỏ con đường cùng qua, bỏ cả bầu trời xanh ấy, mà đi... Để tìm quên cảm giác lục tìm ánh nhìn của anh mỗi lần ngang phố, chấp nhận rằng tất cả đã khép lại và sự vắng mặt của anh sẽ được đổ đầy bằng nỗi cô đơn. Em đã trách rằng tại sao để em đợi lâu đến thế mà không thèm quan tâm anh đã chờ em như thế nào. Liệu có thể đi tới nơi nào, mới có thể ngừng nhớ cách mà anh biến khoảnh khắc nào cũng mang hương vị, cũng thấy được yêu cả khi chưa bắt đầu yêu...
Chỉ hoa sữa mới gọi được Thu về, cũng có nghĩa, nó có thể đuổi Thu đi. Mùa Đông háo hức tới rồi, hãy để nó đến, đến cả trong em, để mùa yêu chết mòn ở đâu đó, em cũng đau khổ ở đâu đó, khi cố làm anh tổn thương đến mức không hề giữ em lại như thế, phải không?
Hà Mây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đề nghị sử dụng từ ngữ lịch sự hoặc nhận xét sẽ không bao giờ được hiển thị