Tiền bạc- cái khóa của tự do



Tôi năm nay tính theo năm cũng đã 21 tuổi cũng đã là sinh viên năm 3, thời gian ngồi trên giảng đường chẳng còn nổi bao nhiêu.

Năm mới qua thềm, những ngày nghỉ tết dần nhấc gót rời chân, ngồi buồn lẩn thẩn nhớ lại hồi 18. Ngay từ ngày vừa biết tin đỗ đại học, tôi đã ngồi lập ra quá nhiều dự định, kế hoạch: nào là săn học bổng đi du học, nào là cưa được một anh zai giàu giàu và có tí điển trai để ra oai với thiên hạ, nào là hoàn thành ước muốn ngày nhỏ đi học đàn piano, nào là tham gia vào một câu lạc bộ tổ nhóm nào đó cho đời bớt cô đơn….

Rồi việc đặt chân về thủ đô hào hoa học tập cũng làm tôi phấn khích hơn rất nhiều với những gì tôi được tiếp cận và học hỏi. Nhưng chẳng mấy chốc mọi ước muốn ấy bốc hơi do gia đình tôi rơi vào khủng hoảng kinh tế do gặp sự cố. Nợ nần chồng chất. Thôi thì sông có khúc người có lúc, chẳng trách được ai. Khi thiếu tiền tôi chẳng nhớ gì nhiều, chẳng bay bổng theo những giấc mơ. Chỉ suốt ngày ngẩn ngơ chi li tính toán ăn sao cho tiết kiệm nhất, tìm chỗ làm ở đâu cho phù hợp lịch học, bao giờ mới đủ tiền mua xe, mua lap…Những quay cuồng với cơm áo gạo tiền làm tôi vứt bỏ gần hết mọi dự định. Tôi lúc ấy, mải mê kiếm tiền nên cũng chẳng còn thời gian ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ yêu nhau ra sao, điểm cao thế nào, học bổng được bao nhiêu, chơi bời kiểu gì… khi người ta không thấy, người ta sẽ không muốn.

Xét cho cùng, nghĩ lại, tôi cũng thấy mình bất tài, mang tiếng suốt ngày kêu ca tìm việc nhiều, mà những cái tôi thu được chủ yếu là kinh nghiệm bị lừa chứ tiền thì toàn lèo tèo vài trăm, chả đủ tiền đóng học. Có lần đi phát tờ rơi được 70k , đi xe bus về đến nhà đánh rơi luôn cái vé xe 90k. Rồi được hôm tiền rủng rỉnh trong ví, đi ăn bát bún mọc hết 25k mà đếm đi đếm lại chỉ có vỏn vẹn 24,5k.

Năm nhất khốn khó và dại dột qua đi kiếm được thì ít mà mất mát thì nhiều. Chập chững bước vào năm hai, tôi cũng tập tành yêu đương. Trớ trêu thay, tình yêu lần đầu tiên tôi dám mở mồm tuyên ngôn lại chẳng được cả thế giới bao gồm cả người tôi yêu đồng tình.

Tôi tự hỏi không biết có cô gái nào đen đủi suốt cả thời tuổi trẻ như tôi không. Sự nghiệp không, người yêu cũng không, tiền tài lại càng không, không ai biết tôi là ai, đến tôi cũng không thể định nghĩa được nổi mình là ai. Ơn trời cái tôi có hơn người khác bây giờ là một gia đình trọn vẹn đã trải qua vài lần sứt mẻ.

Chớp măt qua hai năm ngắc ngoải vì tình tôi bây giờ mới giật mình tỉnh dậy nhớ lại ước mơ hồi xưa. Và tự hỏi không biết cặp mắt nhìn đời đã đổi màu cùng ý chí hừng hực đã lụi tàn của mình liệu có vực dậy nổi giấc mơ năm xưa thành hiện thực.

Tôi muốn được chơi bóng rổ hàng ngày cùng đồng đội và đùa vui với họ để không lạc lõng đơn độc như bây giờ. Nhưng tôi biết nó chẳng hề dễ dàng, vì thường người ta chỉ thích những người biết chơi và chơi giỏi. Còn những kẻ bập bẹ như tôi, có mấy nỗi được vào sân chơi.

Tôi muốn học đàn piano. Tôi bén duyên với âm nhạc từ hồi còn bé xíu được đưa đi học free ở nhà văn hóa, nhưng chỉ một thời gian ngắn, tôi phải dừng lại để học văn hóa. Mãi đến năm nay, tôi mới đủ khả năng kinh tế để đánh thức đam mê, thì có vô vàn yêu cầu, nào là muốn học thì phải thực hành hàng ngày, muốn thực hành thì phải có đàn. Đàn piano thì đâu có phải rẻ rúng gì, nếu có mua được về nhà cũng chẳng có chỗ để. Khó khăn đến thế liệu tôi vượt qua nổi không?
Tôi muốn học theo khóa học stylish. Vì tôi thích học. Tôi thấy mình thích nó. Tôi đã tìm được khóa học của một trường ngay gần nhà. Nhưng khổ nỗi, học phí của nó làm tôi khốn khó vô cùng.

Tôi còn muốn học nhiều thứ lắm, trên đây chỉ là những điều tôi muốn nhất. Nhưng thời buổi bây giờ không có tiền, liệu có học được gì.

Trong khi thời gian của tôi còn rất ngắn, sang năm thứ 4, tôi lại sắp phải bươn trải kiếm tiền rồi.

Tôi tự thấy mình thật tẻ nhạt, khi tuổi trẻ của người khác đi qua họ có vô và điều để nhớ để lưu tâm, để viết văn kể chuyện. Còn với tôi, tuổi trẻ đi qua, tài sản của tôi chỉ có vỏn vẹn một cuộc tình không ai biết mình tôi hay mà loay hoay mãi vẫn không nhấc trí nhớ khỏi một người, Cùng những năm tháng thiếu thốn mở mắt ra chỉ thấy mình cần tiền hơn điều gì hết.

Nếu “bất hạnh là tài sản” tôi chắc cũng thuộc hàng trung lưu rồi đấy. Tôi tự hỏi, liệu tuổi trẻ của tôi, có phải tiền là cần nhất không? Nếu không, tuổi trẻ chúng ta cần gì?!


http://blog.tamtay.vn/entry/view/892329/Tien-bac-cai-khoa-cua-tu-do.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đề nghị sử dụng từ ngữ lịch sự hoặc nhận xét sẽ không bao giờ được hiển thị