Tại sao con gái phải lo giữ chồng?



Dạo này nghe chuyện ngoại tình nhiều, đâm ra bị hoang mang style kiểu khủng hoảng tâm lý tiền hôn nhân. Còn hậu hôn nhân thế nào phải đợi lừa được thằng nào ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi mới biết.

Nhưng, tại sao đứa nào cũng nói với tôi chuyện LÀM THẾ NÀO ĐỂ GIỮ CHỒNG thế? Sao lại cứ phải tìm mọi cách giữ nó lại mà không phải nó tìm cách giữ mình lại?




Hôn nhân là chuyện của hai gia đình và cần trách nhiệm của cả hai người. Có phải mình mình có trách nhiệm, cố sức giữ gìn thì cuộc hôn nhân ấy lâu bền được đâu. Cái đứa là chồng nó mà đã không có trách nhiệm, đã có tư tưởng abc xyx với con bé hàng xóm hay đứa làm cùng cơ quan thì giữ thế đếch nào được?

Thế nhưng, trước khi lấy chồng làm thế nào biết được đứa nào có trách nhiệm mà lấy? Tôi thấy cái này cần có con mắt tinh vi kiểu kính hiển vi hoặc giả số đỏ lắm mới lấy được thằng như thế. Thế nên những đứa số chẳng bao giờ gắn với từ may mắn như tôi thì chuẩn bị tâm lý đi là vừa.

Nói thật, giờ, mà không phải giờ, từ trước đến nay ngoại tình đã là chuyện ngang tầm “thiên kinh địa nghĩa” kiểu hiển nhiên nó phải thế mới SANG, mới VIP, mới thể hiện đẳng cấp dân chơi ý. Tại vì những thằng đi chơi gái trong khi vợ bận chăm con ở nhà đều là những thằng có tiền, có địa vị mà.

Mà không riêng con trai, giờ các bà các chị cũng thích chơi trò này lắm nhé. Chắc là những cái trái với luân thường đạo đức, những việc lén lút vụng trộm đem lại kích thích, hứng thú cho những người sống QUÁ LÂU để thấy đời nhạt nhẽo quá, dẫu có người chỉ mới đôi mươi.

Tôi chưa kết hôn, nhưng chẳng nhẽ hôn nhân lại nhạt nhẽo thế sao? Để ông ăn chả bà ăn nem, lấy lén lút ngoại tình làm thú vui? Để con cái thiếu sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ? Nếu thật sự nhạt nhẽo thế, thì mọi người kết hôn làm gì? Cứ sống độc thân đi, để đến khi thật sự chín chắn, trưởng thành và có trách nhiệm với hôn nhân, với gia đình thì hãy kết hôn.

Hay là vì lỡ để em nào to bụng, hoặc giả bố mẹ thúc giục? À, hay thấy bạn bè kết hôn hết mình cũng kết hôn cho theo kịp phong trào? Hay các bạn gái thấy trào lưu lấy chồng sớm là mốt nên phải lấy gấp không lỡ ĐỦ tuổi kết hôn mất lại không được tảo hôn?




Có thể tôi quá khắt khe, hay là kiểu cực đoan không chịu tiếp thu. Nhưng tôi cực kỳ coi trọng giá trị gia đình và việc dạy dỗ con cái. Thế nên tôi thấy bản thân khó mà chấp nhận được chuyện chồng ngoại tình.

Tôi luôn nói là tôi thì tôi ly hôn luôn cho đỡ phải thấy bản mặt cái thằng ấy nữa, đỡ điên tiết. Bạn bè thì bảo giờ chưa lấy chồng nên nói thế thôi, sau này còn nghĩ cho con cái nữa. Người lớn thì cười cười kiểu tôi trẻ con không chấp.

Nhưng tôi không thấy tôi trẻ con chút nào hết. Chẳng biết những đứa trẻ khác thế nào, chứ từ hồi còn bé học cấp 1 cấp 2 nghe chuyện lùm xùm cãi vã nhà hàng xóm tôi đã nói với bố mẹ: Nếu mẹ phát hiện bố ngoại tình hoặc hai người không muốn sống với nhau nữa thì cứ ly hôn, không phải nghĩ cho chúng con đâu. Con sẽ chăm sóc em.

Có thể bé chẳng hiểu biết mấy, nhưng nói thật tôi thấy phụ nữ sinh ra đã toàn phải chịu bất công rồi. Đến khi lấy chồng rồi còn phải sinh con đẻ cái đau đớn mệt nhọc. Thế mà chăm con cũng lại người phụ nữ làm nhiều hơn. Chồng đã chẳng biết thương yêu giúp đỡ còn đi ngoại tình thì cần nó làm chó gì? Đá phắt đi cho đỡ ngứa mắt. Thiếu một thằng đàn ông xã hội vẫn thế, thiếu một thằng chồng trời cũng đếch sập xuống đâu, mai lại tươi đẹp thôi.

Vậy nhưng, tôi hoàn toàn đồng ý phụ nữ cũng nên biết đôi chút gọi là giữ chồng. Bởi ai chẳng bị thu hút bởi cái mới, dù của mới ấy chắc gì đã ngon bằng của nhà mình, nhưng nó là mới nên dĩ nhiên nó vẫn cực hấp dẫn. Thế nên giữ chồng để những phút chuẩn bị sa ngã chồng biết đường về cũng là chuyện quan trọng lắm chứ. Nói trắng ra mình còn có phút xao lòng trước những thằng khác dỗ ngon dỗ ngọt mà chồng mình thì cục cằn, nhếch nhác nữa là.

Và, đừng bao giờ quên mất: Tất cả phụ nữ đều được coi là phái đẹp. Và phái đẹp nghĩa là cần mẫn làm đẹp cả đời.

Thế nên kể cả khi bạn đã lấy chồng, đã có con hay 40, 50 tuổi thì vẫn phải chăm sóc bản thân mình, để mình luôn xinh đẹp, cuốn hút. Đó cũng là cách giữ chồng hiệu quả lắm, hoặc giả nếu có ly hôn thì khả năng mùa xuân thứ hai đến cũng nhanh hơn ^_^ Hay nếu bạn muốn sống độc thân thì ngắm mình xinh đẹp tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Sau đó, hãy đặt chồng con lên vị trí cao một chút, sau mình nhưng trên công việc, và đối xử với gia đình chồng như với gia đình mình.

Và sau khi bạn làm hết tất cả những điều ấy, mà chồng bạn vẫn ngoại tình thì đừng nghĩ làm gì cả, cứ ly hôn luôn đi. Khóc một trận thật đã, rồi lại sống những ngày mới, yên tâm là thanh thản hơn việc đối mặt với người kề vai ấp gối mà lừa dối bạn nhiều.

Đừng nghĩ đến việc mình là con gái nên phải nhường nhịn, chịu đựng. Đừng nghe các bà, các mẹ hay thiên hạ nói con gái phải thế này thế kia. Vứt cái tư tưởng ấy đi cho nhẹ nợ. Họ có phải là bạn đâu, họ có bị CHỒNG phản bội đâu mà biết nó đau thế nào? Thế nên đời bạn bạn quyết, cảm giác của bạn mới quan trọng. Bạn sống hạnh phúc hay bất hạnh chẳng đứa đếch nào thay bạn cảm nhận được cả.




Một BẠN như thế, tôi tin chồng bạn cũng phải nghĩ cách giữ bạn lại thôi. Thế nên giữ chồng, nhưng hãy cho chồng cơ hội giữ mình nhé.


http://blog.tamtay.vn/entry/view/887624/Tai-sao-con-gai-phai-lo-giu-chong.html

Nơi góc nhỏ bình yên





Sớm đầu xuân ngủ muộn , mở mắt tỉnh ngủ sau giấc mơ dài chẳng bình an nhưng vẫn còn luyến tiếc cuộn mình trong chăn ấm nghe gió lạnh thoảng qua ngoài ban công khẽ rung rinh cành sữa.Bỗng từ đâu xuất hiện hai chú chim sẻ nho nhỏ bay đến đậu bên cửa sổ đứng tắm nắng , rỉa lông , tạo dáng một cách rất hồn nhiên . Ngoài vườn đám chào mào vui đùa ríu rít .Căn nhà này từ lâu đã là một nơi chốn rất bình yên cho đám chim chóc cư ngụ và ghé thăm.Chiếc đèn treo ngoài ban công từ lâu đã biến thành tổ chim tự bao giờ.Từ căn phòng nhỏ này buổi sáng tôi thường lặng lẽ thưởng thức những bản nhạc cổ điển dịu dàng và các bạn chim có vẻ như cũng rất thích những giai điệu đó. Nhiều bạn trẻ hỏi tôi rằng vườn rộng thế sao anh không nuôi chim ? Tôi bật cười hỏi lại rằng em không thấy chim chóc nhà anh đậu đầy cành đó sao ? Tiếng chim hót chỉ hay , chỉ đẹp khi nó là âm thanh của sự tự do bay nhảy, của tình yêu cuộc sống tràn đầy.Hồi nhỏ do thiếu hiểu biết tôi cũng hùa theo chúng bạn đi săn bắt chim về nuôi cho vui. Một lần, tôi đã chứng kiến con chích chòe ở nhà thằng bạn bị bắt bỏ vào lồng rồi mà con chim bạn đời của nó vẫn cứ bay theo đậu trên cây gần đó dõi theo , hai đứa nhìn nhau kêu lên thảm thiết . Không lâu sau đó con chim bị nhốt héo rũ đi và chết trong sự cô đơn. Cũng từ đó tôi thề với lòng mình sẽ không làm tổn thương đến chúng một lần nào nữa. Lớn lên một chút tôi bắt đầu hiểu ra rằng cần phải biết trân trọng những vẻ đẹp của tạo hóa biết bao. Những kẻ đốn mạt vì trục lợi cho bản thân đã tàn phá mẹ thiên nhiên không thương xót khiến cho đất nước mất đi vẻ đẹp diễm lệ của nó, thật xót xa.Tôi chợt nhận thấy quanh đây nhan nhản những kẻ tự cho mình là sang trọng , là quý phái hay học thức hơn người nhưng không có một chút mảy may tình yêu về vẻ đẹp tự nhiên , về những giá trị nhân văn của cuộc sống.Tôi tự hỏi lòng mình những kẻ đó liệu họ có hạnh phúc ?



Hạnh phúc thực ra là gì ? Từ ngàn xưa đến nay con người tốn biết bao nhiêu giấy mực để viết về nó . Tôi cũng đã từng tranh luận vấn đề này rất nhiều với các bậc từ cao niên cho đến đám trẻ non măng sữa. Hóa ra hạnh phúc là một trạng thái tâm lí muôn hình muôn vẻ và để định hình được nó thực sự rất khó khăn. Hạnh phúc phải chăng nằm ở sự đầy đủ cuộc sống vật chất ? Chưa chắc.



Bạn tôi hay kể về cuộc sống hiện tại của một cậu bé đồng nghiệp , gia đình cậu ta vô cùng giàu có với ba làm doanh nhân , mẹ là Pgđ kho bạc nhà nước , gia đình cậu cư ngụ tại một căn hộ Penhouse lộng lẫy xa hoa là thế nhưng ba mẹ cậu lại không thương yêu nhau , mỗi người lặng lẽ với cuộc sống riêng , tham vọng riêng của mình . Căn hộ sang trọng luôn lạnh lẽo , tịch liêu , vắng hơi ấm người. Cậu bé đó luôn khao khát tình cảm . Bạn tôi nói cậu ấy quý mến anh em đồng nghiệp cùng phòng lắm và luôn lôi kéo anh em về nhà chơi mỗi khi có cơ hội. Tôi biết , sâu thẳm trong tâm hồn cậu ấy tồn tại một vết thương lớn và nó sẽ theo cậu ấy suốt cuộc đời mà chả tiền bạc nào bù đắp nổi .Như vậy là vật chất chưa chắc đã quyết định đến hạnh phúc.Tuy nhiên , tôi lại có dịp chứng kiến những cảnh đời chìm trong nỗi vất vả , lam lũ , những đứa trẻ thơ ngây nghèo đói có những ước mơ thật vô cùng giản dị đôi khi chỉ là những bữa ăn đầy đủ hay sở hữu một món đồ đơn giản mà chúng hằng mơ ước. Hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy thôi sao?



Sau nhiều lần đúc rút kinh nghiệm từ việc quan sát đời sống tình cảm thực tế , tôi chợt hiểu ra rằng hạnh phúc trên cõi đời này chính là sự cân bằng , bình yên và hài hòa nơi tâm hồn mỗi con người chúng ta .Giữ cho tâm hồn luôn ở trong trạng thái thăng bằng là điều không dễ vì bản chất nó vốn rất mong manh , chông chênh , dễ bị tác động của ngoại cảnh. Khi không thỏa mãn được những ước vọng cá nhân thì tâm hồn rất dễ bị hụt hẫng và mệt mỏi chẳng thể bình an . Những người sống nội tâm, cô đơn thì luôn khao khát tình cảm , những kẻ yêu vật chất luôn ức chế trong sự thèm muốn, ganh tỵ với kẻ khác , lại có những người sống vì lí tưởng thì luôn băn khoăn , trăn trở vì những dự định ấp ủ bản thân chưa thực hiện được …cứ như thế con người ta cứ chìm trong nỗi thống khổ muộn phiền muôn đời. Chẳng vì vô cớ mà đức thích ca mâu ni đã nói “đời là bể khổ ” là thế. Phật đạo chính là con đường Người chỉ cho chúng sinh biết cách thức “ diệt khổ ” nhằm tạo dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn ở kiếp người hiện tại và tương lai . Con người mà nói luôn tồn tại bản chất “ tham”, “sân”, “si” cố hữu. Vấn đề của chúng ta là cần phải biết điều tiết chúng , giữ chúng ở mức độ hợp lí tốt nhất có thể . Làm được điều này sẽ giữ cho tâm hồn luôn giữ được cân bằng , thanh thản và đó chính là thứ hạnh phúc bền vững nhất chẳng có gì sánh được.



Tôi tìm kiếm sự bình yên nơi đâu ? Cuộc sống đôi khi ngập tràn những áp lực vô hình đè nặng lên tâm tư khiến ta trở nên phiền muộn u uất. Giải tỏa chúng là nhiệm vụ bắt buộc với mỗi con người chúng ta. Tôi vốn thuộc cung thiên bình – cái cân vàng của nữ thần công lí Astraea. Người ta nói người thuộc cung vận này luôn biết cách làm cân bằng mọi thứ để đạt được trạng thái tốt nhất. Với tôi mà nói , để giải tỏa áp lực đôi khi chỉ đơn giản là nghe một bản nhạc du dương , đọc một cuốn sách hay , viết lên những điều muốn viết , đôi khi tôi dành thời gian chăm sóc cây cối ,cảm nhận sức sống tươi trẻ mãnh liệt qua từng chồi non xanh biếc và sự phối màu tỉ mỉ tuyệt diệu của tạo hóa nơi từng cánh hoa khoe sắc dịu dàng. Cuộc sống dường như thi vị hơn khi ta để tâm đến những thứ bình dị xung quanh , nâng niu chúng để thấy từ tâm thanh thản ngập tràn xóa đi bao mệt mỏi ưu tư đời thường…

http://blog.tamtay.vn/entry/view/893926/Noi-goc-nho-binh-yen.html

Xuân mới bình yên !

Tiền bạc- cái khóa của tự do



Tôi năm nay tính theo năm cũng đã 21 tuổi cũng đã là sinh viên năm 3, thời gian ngồi trên giảng đường chẳng còn nổi bao nhiêu.

Năm mới qua thềm, những ngày nghỉ tết dần nhấc gót rời chân, ngồi buồn lẩn thẩn nhớ lại hồi 18. Ngay từ ngày vừa biết tin đỗ đại học, tôi đã ngồi lập ra quá nhiều dự định, kế hoạch: nào là săn học bổng đi du học, nào là cưa được một anh zai giàu giàu và có tí điển trai để ra oai với thiên hạ, nào là hoàn thành ước muốn ngày nhỏ đi học đàn piano, nào là tham gia vào một câu lạc bộ tổ nhóm nào đó cho đời bớt cô đơn….

Rồi việc đặt chân về thủ đô hào hoa học tập cũng làm tôi phấn khích hơn rất nhiều với những gì tôi được tiếp cận và học hỏi. Nhưng chẳng mấy chốc mọi ước muốn ấy bốc hơi do gia đình tôi rơi vào khủng hoảng kinh tế do gặp sự cố. Nợ nần chồng chất. Thôi thì sông có khúc người có lúc, chẳng trách được ai. Khi thiếu tiền tôi chẳng nhớ gì nhiều, chẳng bay bổng theo những giấc mơ. Chỉ suốt ngày ngẩn ngơ chi li tính toán ăn sao cho tiết kiệm nhất, tìm chỗ làm ở đâu cho phù hợp lịch học, bao giờ mới đủ tiền mua xe, mua lap…Những quay cuồng với cơm áo gạo tiền làm tôi vứt bỏ gần hết mọi dự định. Tôi lúc ấy, mải mê kiếm tiền nên cũng chẳng còn thời gian ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ yêu nhau ra sao, điểm cao thế nào, học bổng được bao nhiêu, chơi bời kiểu gì… khi người ta không thấy, người ta sẽ không muốn.

Xét cho cùng, nghĩ lại, tôi cũng thấy mình bất tài, mang tiếng suốt ngày kêu ca tìm việc nhiều, mà những cái tôi thu được chủ yếu là kinh nghiệm bị lừa chứ tiền thì toàn lèo tèo vài trăm, chả đủ tiền đóng học. Có lần đi phát tờ rơi được 70k , đi xe bus về đến nhà đánh rơi luôn cái vé xe 90k. Rồi được hôm tiền rủng rỉnh trong ví, đi ăn bát bún mọc hết 25k mà đếm đi đếm lại chỉ có vỏn vẹn 24,5k.

Năm nhất khốn khó và dại dột qua đi kiếm được thì ít mà mất mát thì nhiều. Chập chững bước vào năm hai, tôi cũng tập tành yêu đương. Trớ trêu thay, tình yêu lần đầu tiên tôi dám mở mồm tuyên ngôn lại chẳng được cả thế giới bao gồm cả người tôi yêu đồng tình.

Tôi tự hỏi không biết có cô gái nào đen đủi suốt cả thời tuổi trẻ như tôi không. Sự nghiệp không, người yêu cũng không, tiền tài lại càng không, không ai biết tôi là ai, đến tôi cũng không thể định nghĩa được nổi mình là ai. Ơn trời cái tôi có hơn người khác bây giờ là một gia đình trọn vẹn đã trải qua vài lần sứt mẻ.

Chớp măt qua hai năm ngắc ngoải vì tình tôi bây giờ mới giật mình tỉnh dậy nhớ lại ước mơ hồi xưa. Và tự hỏi không biết cặp mắt nhìn đời đã đổi màu cùng ý chí hừng hực đã lụi tàn của mình liệu có vực dậy nổi giấc mơ năm xưa thành hiện thực.

Tôi muốn được chơi bóng rổ hàng ngày cùng đồng đội và đùa vui với họ để không lạc lõng đơn độc như bây giờ. Nhưng tôi biết nó chẳng hề dễ dàng, vì thường người ta chỉ thích những người biết chơi và chơi giỏi. Còn những kẻ bập bẹ như tôi, có mấy nỗi được vào sân chơi.

Tôi muốn học đàn piano. Tôi bén duyên với âm nhạc từ hồi còn bé xíu được đưa đi học free ở nhà văn hóa, nhưng chỉ một thời gian ngắn, tôi phải dừng lại để học văn hóa. Mãi đến năm nay, tôi mới đủ khả năng kinh tế để đánh thức đam mê, thì có vô vàn yêu cầu, nào là muốn học thì phải thực hành hàng ngày, muốn thực hành thì phải có đàn. Đàn piano thì đâu có phải rẻ rúng gì, nếu có mua được về nhà cũng chẳng có chỗ để. Khó khăn đến thế liệu tôi vượt qua nổi không?
Tôi muốn học theo khóa học stylish. Vì tôi thích học. Tôi thấy mình thích nó. Tôi đã tìm được khóa học của một trường ngay gần nhà. Nhưng khổ nỗi, học phí của nó làm tôi khốn khó vô cùng.

Tôi còn muốn học nhiều thứ lắm, trên đây chỉ là những điều tôi muốn nhất. Nhưng thời buổi bây giờ không có tiền, liệu có học được gì.

Trong khi thời gian của tôi còn rất ngắn, sang năm thứ 4, tôi lại sắp phải bươn trải kiếm tiền rồi.

Tôi tự thấy mình thật tẻ nhạt, khi tuổi trẻ của người khác đi qua họ có vô và điều để nhớ để lưu tâm, để viết văn kể chuyện. Còn với tôi, tuổi trẻ đi qua, tài sản của tôi chỉ có vỏn vẹn một cuộc tình không ai biết mình tôi hay mà loay hoay mãi vẫn không nhấc trí nhớ khỏi một người, Cùng những năm tháng thiếu thốn mở mắt ra chỉ thấy mình cần tiền hơn điều gì hết.

Nếu “bất hạnh là tài sản” tôi chắc cũng thuộc hàng trung lưu rồi đấy. Tôi tự hỏi, liệu tuổi trẻ của tôi, có phải tiền là cần nhất không? Nếu không, tuổi trẻ chúng ta cần gì?!


http://blog.tamtay.vn/entry/view/892329/Tien-bac-cai-khoa-cua-tu-do.html

Flappy Bird - bạn học được gì từ một chú chim bé và ngắn?

http://blog.tamtay.vn/entry/view/892349

Giới trẻ giờ đang mê mẩn với chú chim có vẻ hơi ngốc khi đụng một chút cũng lăn đùng ra chết. Dù mang thân hình mini so với các bạn đồng trang lứa, nhưng chú chim trông có vẻ ngắn và bé nhỏ này đang trở thành trào lưu hot vô cùng. Có thể quan niệm về kích cỡ hiện nay đang thay đổi chăng? Vâng, dù thế nào, tên của chú chim siêu hot đó là Fappy Bird, à nhầm, Flappy Bird.

Nếu bạn để ý thì mấy ngày hôm nay, bạn bè của bạn trên Facebook đăng liên tục những status, share ảnh chụp số điểm trong trò chơi Flappy Bird. Thậm chí còn có cả bài báo về giết chết anh trai vì hơn điểm trong trò chơi này cơ mà. Trò chơi này quả thật gây nghiện quá cỡ khi thách thức tính hiếu thắng của con người. Bên cạnh đó, cũng rất nhiều lời phàn nàn, chê bai, chỉ trích, nói trò chơi nhạt, vô vị...

Bỏ qua những đánh giá đầy tính chuyên môn thì bạn học được gì từ chú chim này?
Kích cỡ không nói lên điều gì!

Từ thời nguyên thủy đồ đá đến giờ, người ta vẫn quan niệm kẻ to con hơn sẽ thắng. Từ các loài động vật tới các loài linh trưởng, loài to ăn loài bé, cứ con nào to khỏe thì sẽ là con đầu đàn, nghiễm nhiên được lựa chọn con cái mà mình thích. Đấy là điều hiển nhiên, như kiểu bản năng của sinh vật sống rồi.

Vậy mà một chú chim bé và ngắn, chưa kể còn yếu xìu động đâu ngã đó như Flappy Bird lại gây nên cơn sốt to đùng này? Chưa kể trước Flappy Bird còn có sư huynh Angry Bird cũng từng làm mưa làm gió một thời. Còn nữa, không chỉ làm các bạn gái sung sướng cười tươi rói mỗi khi chim lọt qua khe, niềm vui vô vàn ấy cũng đến cả với các bạn nam. Vậy kích cỡ đâu có nói lên điều gì, phải không?



Rất có thể những chú chim bé và ngắn như Flappy Bird hay Angry Bird lại trở thành trào lưu mới?


Không bao giờ bỏ cuộc

Flappy Bird dạy bạn bài học vượt lên trong cuộc sống. Dù bé và ngắn, chú vẫn không hề mặc cảm hay tự ti và vẫn sẵn sàng lao vào cuộc chiến, dù biết chắc mình có thể xìu bất cứ lúc nào.

Đã vậy, đi vào một cái khe còn va đập liên miên, hết đập thành trên đập thành dưới, hỏng hết lần này đến lần khác, nhưng chú chim này vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Cuộc sống cũng thế, dù khó khăn nhường nào, nhưng càng đứng dậy, càng vấp ngã, bạn lại càng thành công rực rỡ hơn.
Tình yêu cũng như Flappy Bird

Flappy Bird về cơ bản là việc bạn đưa chim qua một cái khe. Nếu thất bại ngay từ cái khe đầu tiên thì cũng không sao, bắt đầu lắm gian nan thôi. Khi bạn vượt qua cái khe đầu tiên, vượt qua cái khe thứ hai sẽ dễ dàng hơn, thậm chí cái khe thứ một trăm cũng là điều có thể tưởng đến.

Con người cũng vậy, yêu một người thì những người sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Không dễ đau đớn, không dễ tổn thương, không dễ va đập, không dễ rơi xuống nữa, mọi thứ cũng nhẹ nhàng hơn. Vậy cũng tốt, cũng như việc khi cảm xúc hay nỗi đau không còn quá mạnh, bạn càng dễ thành công hơn. Đến mối tình thứ 100, cảm giác đau đớn cũng khác đi nhiều.





Và lòng tham của đàn ông

Đàn ông cũng thế, khi chưa yêu thì sẽ ham muốn mạnh mẽ là được yêu, nhưng vẫn không quá bạo dạn. Yêu được một người, thì với người thứ 2, thứ 3 sẽ dễ dàng hơn. Đó là cảm giác chinh phục. Chinh phục được một người, anh ta sẽ càng muốn chinh phục nhiều hơn nữa. Đôi khi còn chinh phục để bằng bạn bằng bè, rằng thì là mình cũng không kém cạnh anh em.

Anh ta sẵn sàng bô lô ba la khoe chiến tích của mình với bạn bè. Có thể còn chụp ảnh khoe trên facebook rồi tag bạn bè cho thỏa lòng hiếu thắng nữa, đâu phải không thể xảy ra?..

Cả sex nữa, có lẽ cũng không khác gì.. Chung quy, nghe có vẻ hơi chán đời, nhưng trích dẫn một câu nói trong cuốn sách "cô đơn vào đời" của Dịch Phấn Hàn: "Trong xã hội này, đừng kỳ vọng quá nhiều. Chì có giảm bớt tiêu chuẩn của tình yêu thật sự thì bạn mới có thể thỏa mãn và sống thanh thản được."Chung quy, là cứ sống như Flappy Bird, đau lại dậy, vấp lại dậy, lại mạnh mẽ hơn xưa..




**Không liên quan nhưng tác giả đang nghe Young and Beautiful và thấy hay vô cùng. Vốn là nhạc trong phim The Great Gastby, bộ phim của sự kỳ vọng và niềm tin mãnh liệt về tình yêu, không bao giờ từ bỏ, không ngừng hy vọng dù đã đau đớn rất nhiều. Tự nhiên thấy Gastby giống Flappy vô cùng. Hơi lảm nhảm nhưng không ai cần để ý đâu..

I've seen the world
Done it all, had my cake now
Diamonds, brilliant, and Bel-Air now
Hot summer nights mid July
When you and I were forever wild
The crazy days, the city lights
The way you'd play with me like a child

Will you still love me when I'm no longer young and beautiful
Will you still love me when I got nothing but my aching soul
I know you will, I know you will
I know that you will
Will you still love me when I'm no longer beautiful